TÌNH MẪU
TỬ
Trần Chí
Nhân - Phòng văn hóa & TT Hoàng Su Phì
Tin Hồng bị nhiễm HIV thực sự là cơn
bão ập đến với mọi người thân trong gia đình. Nguyên nhân gây lên bão không phải
vì HIV vẫn còn xa lạ mà bởi không ai ngờ được một người như Hồng lại bị nhiễm
căn bệnh thế kỷ này. Hồng vốn là con út trong một gia đình những 7 anh chị em.
Cuộc sống ở thị trấn vùng cao này vốn vất vả nên mấy anh chị em Hồng đều không
được ăn học đến nơi đến chốn cứ đến tuổi cập kê là kẻ lấy vợ, người lấy chồng bằng
sạch, duy chị có Hồng là con út nên được bố mẹ cho đi học ở Trung tâm giáo dục
thường xuyên của huyện.
Các cụ thường bảo sướng khổ có số,
trái ngược với mấy anh chị em trong nhà, lấy được tấm bằng tốt nghiệp lớp 12, Hồng
tiếp tục đi học lớp trung cấp sư phạm. Hai năm sau, cô trở về dạy học ngay tại
huyện nhà. Dạy được dăm năm Hồng lại được đi học đại học sư phạm theo diện cử
tuyển. Lúc đầu, bố mẹ và anh chị em Hồng không muốn cho cô đi vì muốn cô lập
gia đình, ở cái thị trấn này hễ có cô nào hăm hai hăm ba tuổi và vẫn ở vậy thì
được xếp vào dạng ế, vậy mà năm nay cô đã ngót nghét ba mươi tuổi mà vẫn chưa
có anh nào nhòm ngó. Nhưng vì thấy Hồng quyết tâm vì sự nghiệp, gia đình cô đã
họp cả buổi như hội nghị tổ dân phố rồi quyết định chiều theo ý cô. Khăn gói quả
mướp xuống Hà Nội, Hồng ở trọ cùng phòng với Ninh - một bạn người Hải Phòng
cũng trạc tuổi Hồng và học cùng lớp. Xinh xẻo nhưng kín đáo, thậm chí là ít
lời, ngoài việc cùng nấu ăn và trao đổi một vài chuyện linh tinh của cuộc sống
sinh hoạt thì chẳng bao giờ hai người tâm sự với nhau về chuyện gia đình bao giờ.
Hoàn thành chương trình đại học, Hồng trở về huyện và chuyển về Trung tâm giáo
dục thường xuyên của huyện công tác. Để đảm bảo công tác và quản lý học sinh,
Ban giám hiệu trường đã dành cho cô một gian nhà trong ký túc xá của trường làm
phòng ở. Cũng kể từ ấy, Hồng chẳng có dịp gặp lại Ninh song hai người vẫn thường
xuyên trao đổi tâm sự với nhau qua Facebook hoặc điện thoại. Suốt ngày vùi đầu
vào công việc Hồng chẳng có thời gian nào nghĩ đến chuyện riêng tư vốn là bản
năng của mỗi loại sinh vật. Mãi cho đến một ngày trường học nơi Hồng giảng dạy
được tỉnh rót vốn cho xây dựng một khu nhà ba tầng. Phụ trách công trường là một người trạc
tuổi bốn mươi có khuôn mặt khắc khổ. Ban đầu cô chẳng chú ý gì đến anh, thi thoảng
cô chỉ gặp một vài phút để trao đổi yêu cầu anh nhắc nhở nhóm công nhân giữ gìn
trật tự trong các buổi học hoặc vệ sinh khu vực xây dựng, tránh gây ảnh hưởng đến
việc học tập của học sinh trong lớp. Vậy mà, như người ta vẫn bảo, lửa gần rơm
lâu ngày cũng cháy. Thi thoảng anh vào phòng xin nước uống và kể về cuộc sống
cô đơn vì vợ cũ đã bỏ anh sau đợt đi xuất khẩu lao động, thái độ chân thành của
anh cộng với sự cảm thông đã khiến trái tim Hồng rung động. Gần năm sau, đúng
khi công trình hoàn thành thì anh đặt vấn đề đi lại với Hồng. Biết chuyện, cả
gia đình cô phản đối dữ dội vì không chấp nhận một người đã có vợ, nhất và việc
chưa cưới xin mà đã về chung sống với con em mình như vợ chồng. Ở cái tuổi gần
như quá lứa lỡ thì nên cô cắn răng chịu đựng sự nhiếc móc, những cái liếc xéo của
người thân và đồng nghiệp mà không dám thanh minh, trong lòng chỉ mong mọi người
hiểu và tha thứ cho cái tuổi đã đến đoạn cuối thì xuân sắc của mình.Còn bố anh chỉ tuyên bố một câu xanh rờn
và dứt khoát: Không cưới xin gì cả! Hơn hai tháng sau chung sống với anh, cô cảm
thấy trong người có sự chuyển biến lạ kỳ, mỗi khi ngồi trước mâm cơm chỉ muốn
nôn ọe, linh cảm của người phụ nữ mách bảo cho cô đã mang trong người giọt máu
của anh. Mừng vui và tủi hổ lẫn lộn nhưng Hồng vẫn dấu anh, trong lòng bàn tính
coi như một việc đã rồi và hy vọng đây là lý do để thuyết phục gia đình cô sẽ
cho cưới xin tử tế, sau đó mới nói cho anh biết. Thế nhưng, vài ngày sau đó vào
đợt rét đậm, Hồng bị sốt li bì, đọc trên sách báo, Hồng biết trong thời gian
mang thai, nhất nhà đầu thai kỳ thì không nên tự tiện sử dụng kháng sinh kẻo
anh hưởng đến đứa bé trong bụng, cô chỉ dám sử dụng những cây thuốc hái trong
vườn nhà nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà ngày càng sụt cân mặt mũi hốc
hác. Thấy bệnh tình không thuyên giảm, gần một tuần sau, anh đèo cô đi viện. Trưa hôm sau Hồng được bác sỹ gọi
riêng vào phòng, sau một hồi đắn đo, bác sỹ thông báo cho biết cô đã có thai 6
tuần tuổi, nhưng nghiêm trọng hơn là cô đã nhiễm HIV giai đoạn một. Không tin vào
mắt vào tai mình mặc dù tờ phiếu kết quả xét nghiệm dương tính rõ ràng như ban
ngày ngay trước mắt, Hồng chợ đưa tay xuống bụng và chết lặng ngã ngửa ra chiếc
nghế không nói được câu nào vì từ trước đến nay cô không phải là người đổ đốn
chơi bời chác táng và chưa quan hệ thân xác với ai ngoài anh. Đầu óc mông lung,
tai ủ ủ như có cả ngàn con nhặng bay trong đầu, Hồng vẫn nghe tiếng người bác sỹ
nói văng vẳng: Nếu không tin tưởng, em có thể đi ra bệnh viện tỉnh kiểm tra lại,
nhưng kết quả xét nghiệm như vậy là đúng đến 99% rồi... Thấy cô ngã ra ghế, anh
vội chạy vào xốc nách dìu cô ra chiếc ghế ngoài cửa. Mắt mở trừng trừng như điên dại, Hồng
cổ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh rồi ném tờ phiếu xét nghiệm vào mặt anh và vung
tay tát một cái thật mạnh. Hồng rên lên trong cổ họng: - Anh... đồ súc sinh
trác táng. Ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì xảy ra, anh ngó nhìn cô trân trân,
anh nhặt tờ phiếu cầm lên đọc và há hốc miệng vì kinh ngạc: - Thế này là thế
nào... thế nào hả Hồng? - Anh hãy tự hỏi anh đi, không ngờ.... không ngờ anh lại
là con người như vậy Đánh rơi tờ giấy, chính anh cũng chết lặng vì từ trước nay
anh cũng không phải là người chơi bời hút sách hay trai gái lăng nhăng gì. Quay
trở lại giường bệnh, Hồng đau đớn đến tột cùng vì không thể ngờ rằng một người
khỏe mạnh như anh lại mang trong mình căn bệnh chết người này, sau đó lại lây
chuyền sang cho cô - người mà anh vẫn hay nói rằng anh luôn yêu thương hết mực.
Buổi chiều, anh lẳng lặng đi làm các thủ tục xét nghiệm thì một kết quả bất ngờ
khiến anh càng không tin ở mắt mình, đó là anh vẫn âm tính với virut HIV, trong
lòng anh bừng lên nỗi căm hận bừng bừng vì cho rằng Hồng đã lừa dối anh khi có
một quá khứ không tốt đẹp.Cầm tờ phiếu báo kết quả xét nghiệm,
anh đưa cho Hồng và hỏi cộc lốc: - Thế này là thế nào? Đọc tờ giấy, đầu óc Hồng
càng thêm hỗn loạn vì không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô và anh, cô gục
đầu xuống gối khóc nấc. Tối đó, cả Hồng và anh gần như thức trắng. Mãi gần sáng
khi Hồng thiếp đi anh viết mấy chữ ngắn ngủi "Thôi chia tay vậy, anh với
em không thể đi chung một con đường được. Chúc em mau bình phục" và để
trên đầu giường cô. Tỉnh dậy, thấy bức thư, cô đọc chẳng buồn đọc bởi tâm trí
đã quá dệu rã. Mãi đến chiều chị gái cả Hồng đem đồ ăn đến thấy vẻ mặt thất thần
của cô, chị vặn hỏi thì Hồng mới chìa ra tờ phiếu xét nghiệm. - Giời ơi, Hồng
ơi... sao lại thế này... Chị gái Hồng rên lên trong cổ và đánh rơi tờ giấy. - Hự...
em không biết... Thấy chuyện quá nghiêm trọng, chị gái cả Hồng thông tin cho bố
mẹ biết, kể cả lá thư của anh viết nguệch ngoạc để lại cho cô. Ngay buổi chiều
bố mẹ cô cho xe đến đón Hồng về nhà và triệu tập cuộc họp gia đình. Tợp một ngụm
nước chè nóng dẫy như nuốt cơn giận vào ruột rồi rằn mạnh chiếc chén xuống bàn,
ông mở đầu bằng một tràng những câu đay nghiến: - Đồ con gái hư hỏng đổ đốn. Bảo
ngày cái tốt mà không nghe. Bao nhiêu tiền tao đổ vào cho mày để bây giờ mày
đem lại cái tai tiếng này cho cả gia đình phải hứng chịu thế này à, mày thấy
vui chưa, vui chưa.... vui chưa Hồng... Sức khỏe của Hồng như đã cạn kiệt vì bệnh
tật và cú sốc, Hồng càng rã rời khi nghe những lời đay nghiến của bố khiến cô nằm
vật xuống nền nhà. - Con không phải là người như vậy, bố ơi... có trời làm chứng...
Chỉ nói được như vậy rồi Hồng ngất xỉu. Mấy người chị của Hồng bế vội lên xe máy
đưa trở lại bệnh viện. Khi tỉnh dậy, câu đầu tiên mà Hồng nghe thấy từ người
thân đó là khuyên cô phá bỏ cái sinh linh bé nhỏ trong cơ thể cô. Mặc dù nỗi
tuyệt vọng đang đốt cháy tâm can nhưng khi đưa tay xuống bụng thì nỗi khát khao
làm mẹ lại trỗi dậy làm nghẹn thắt trái tim vốn đã ốm yếu bệnh tật của Hồng. Những
ngày nằm trên giường bệnh trong phòng bệnh nhân cách ly cô cảm nhận được sự đau
đớn đến tột cùng chưa từng trải qua trong đời bởi không chỉ những ám ảnh nặng nề
về căn bệnh thế kỷ mà cô mang trong người mà chính là sự ghẻ lạnh của những người
xung quanh, kể cả những người thân trong gia đình.Họ tiếp xúc dè dặt, nhìn cô với ánh mắt
dè bỉu khiến cô cảm thấy mình như một gánh nặng cho mọi người. Duy chỉ có các
nhân viên bệnh viện là hiểu và thông cảm với Hồng, Họ dành những lời động viên
tâm sự khiến cô dần tĩnh tâm lại và lấy lại nghị lực. Cũng trong những ngày
này, cô được tư vấn nhiều hơn về tình trạng sức khỏe, biện pháp hạn chế sự phát
triển của bệnh, tất cả cô đều đón nhận, duy chỉ ý kiến của một số người khuyên
cô nên phá thai là cô dứt khoát không chịu vì mỗi khi đưa tay xuống bụng thì nỗi
khát khao làm mẹ lại trỗi dậy như sóng làm nghẹn thắt trái tim vốn đã ốm yếu bệnh
tật của Hồng. Hơn một tháng sau Hồng xuất viện. Trước
khi làm các thủ tục cô được bệnh viện cấp cho một cuốn sổ dành cho bệnh nhân được
nhận thuốc ARV miễn phí. Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm đầu tiên với không khí nặng
nề, bố cô nói thẳng: - Con Hồng mà ở cái nhà này thì sẽ lây bệnh cho cả gia
đình, mày biết nghĩ đến bố mẹ, thì cứ ở ký túc xá đừng về đây nữa. - Để nó ở lại
tôi còn trông nom nó - Mẹ cô ngắt lời. - Tôi với bà già rồi chết cũng được,
nhưng để nó lây sang cho cái bệnh này mà chết thì nhục, nhục với thiên hạ lắm.
Tôi đã quyết thế rồi, không nói lại nữa. Rít một hơi điếu cày, ông bỏ đi sang
nhà hàng xóm. Biết tính bố, nuốt nỗi uất hận trào đang lên tận cổ. Hồng lẳng lặng
xách quần áo bắt xe ôm về ký túc xá nhà trường. Mặc dù đã có quy định về bảo vệ
danh tính cho người bị nhiễm HIV nhưng cái tin Hồng bị nhiễm HIV chẳng mấy chốc
mà loang ra.Biết chuyện mọi người xì xào bàn ra
tán vào, kẻ chê không ít mà người cảm thông cũng lắm nhưng tựu chung lại đều
trách cứ cô đã mắc sai lầm khi theo đuổi một anh cai xây khi chưa rõ quê hương
bản quán để rồi mang bệnh mang tật vào thân. Thấm thoắt đã hơn 7 tháng trôi
qua, từ chỗ uất hận và tuyệt vọng, Hồng đã dần tĩnh tâm và xác định tư tưởng chống
chọi với bệnh tật. Để bảo vệ đứa bé trong bụng cô tìm đọc đủ mọi loại sách báo,
đến các cơ sở y tế để được tư vấn và thực hiện các phác đồ điều trị để hạn chế
sự phát triển của HIV, đặc biệt là ngăn chặn sự lây nhiễm từ mẹ sang con. Hàng
tháng, Hồng đều đặn đến bệnh viện thăm khám, nhận thuốc ARV và kiểm tra tình trạng
của cái thai. Đêm đêm ngồi một mình soạn giáo án cảm nhận đứa
bé đạp chân vào bụng mà cô thấy lòng quặn thắt không chỉ vì nỗi lo về bệnh tật
mà lo lắng cho đứa trẻ, cô thầm cầu giời khấn phật phù hộ cho nó được bình an
dù rằng như lời bác sỹ nói hy vọng đó rất mong manh, đồng thời phải có sự hỗ trợ
y tế thật tốt khi sinh nở. Không biết trời dun rủi thế nào mà như hiểu được nỗi
đau đến tận cùng của Hồng đứa bé cứ lớn dần và khỏe mạnh trong bụng cô. Lương
tháng được bao nhiêu Hồng cố gắng tiêu pha dè sẻn để dành dụm để chuẩn bị cho kỳ
sinh nở.Đến tháng cuối của thai kỳ, cô xin nghỉ
và khăn gói về bệnh viện phụ sản trung ương để sinh nở. Sau hơn hai tuần cô
sinh hạ được một bé trai kháu khỉnh. Quả là thần kỳ, sau khi kiểm tra xét nhiệm
cho kết quả đứa bé âm tính với HIV. Nhận được kết quả cô ứa nước mắt và vui mừng
khôn xiết vì biết được tình trạng sức khỏe của đứa con máu thịt của mình. Tiếp
tục ở lại hơn một tháng để theo dõi và chờ sức khỏe ổn định, hai mẹ con cô bồng
bế nhau trở về ký túc xá và vui mừng thông báo với mấy người bạn thân thiết. Bố
mẹ và mấy anh chị em cô nghe tin cũng đến thăm và đem cho vài hộp sữa, chút đồ
dùng lặt vặt rồi vội vã ra về. Thật khó có thể nói hết được những nỗi
khó khăn cực nhọc trong những ngày đầu làm mẹ của Hồng. Với những người bình
thường lại có sự trợ giúp của người thân thì việc nuôi con cũng đã là vất vả, đằng
này mọi việc hầu như đều tự tay cô đảm nhiệm, bố mẹ và các anh chị em trong nhà
mặc dù vẫn yêu thương cô nhưng tình người không chiến thắng được nỗi sợ bị lây
bệnh tật nên họ không dám gần gũi giúp đỡ hai mẹ con.
0 nhận xét: